Chẳng hiểu sao từ hôm đó tôi bắt đầu nghi ngờ vợ tôi có người đàn ông khác. Thế nhưng tôi không dám vi phạm các thỏa thuận dù tôi rất muốn kiểm tra tin nhắn, email, facebook của vợ. Tôi chỉ còn cách là chú ý theo dõi động thái hàng ngày của vợ xem có gì khác thường không. Hình như không có gì ngoài việc vợ tôi thường xuyên về nhà ngoại ăn cơm hơn trước. Khi tôi bảo mình cũng muốn qua bên đó thì vợ tôi nhăn mặt, nửa đùa, nửa thật: “Đã ăn chực mà còn kéo cả hai vợ chồng, kỳ chết!”. Tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo. Với lại nhà vợ có Việt kiều về chơi, tôi cũng không muốn mang tiếng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Cho đến cái hôm vợ tôi bỏ quên điện thoại ở nhà. Dù nàng có cài password nhưng sau một hồi mày mò, suy đoán, tôi cũng mở được. Trong danh bạ, có những người tôi quen, cũng có những người lạ. Trong hộp thư chỉ có tin nhắn của bạn bè, đồng nghiệp. Trong các cuộc gọi đi và đến, tôi chú ý có một số gọi khá nhiều lần được lưu với tên “banco”. Đặc biệt, trong phần lưu trữ, tôi thấy có đến 3 tin nhắn của “banco” với nội dung: “anh rất hạnh phúc khi chơi cờ với em”, “trưa nay em rảnh thì mình chơi cờ nhé”, “thèm được chơi cờ với em quá”.
Tôi gởi những tin nhắn đó qua điện thoại mình, lưu lại số điện thoại của “banco” và bần thần suy nghĩ. Cuối cùng tôi quyết định mua một chiếc sim điện thoại và nhờ cô bạn đồng nghiệp gọi dùm vào số máy của “banco”. Bên kia là một người đàn ông. Sau khi xin lỗi vì “gọi nhầm số”, cô bạn cúp máy, nhìn tôi dò xét: “Người đó là ai vậy?”. Tôi không trả lời.
Vậy là nghi vấn của tôi gần như đã có câu trả lời. Số điện thoại đặc biệt mà vợ tôi hay gọi đi và nhận cuộc gọi là của một người đàn ông khác. Anh ta hay “chơi cờ” với vợ tôi. Rõ ràng “chơi cờ” là từ lóng để ám chỉ một điều gì khác bởi chẳng ai “chơi cờ” mà hạnh phúc, mà thèm thuồng, mà phải rủ rê người khác giải trí vào giờ nghỉ trưa...
Vợ tôi cũng không qua nhà ngoại ăn cơm như đã nói với tôi. Rất dễ dàng để tôi kiểm chứng điều này. Khi tôi làm như vô tình ghé lại nhà cha mẹ vợ đúng vào hôm Hương bảo sẽ ghé qua đó ăn trưa thì vợ tôi không hề có ở đó. Mẹ vợ tôi còn trách móc: “Cả tháng nay mẹ có thấy bóng dáng nó đâu? Ba bây cứ nhắc hoài”.
Đầu tôi muốn nổ tung. Có thể khẳng định rằng vợ tôi đã có người đàn ông khác, đã ngoại tình. Chuyện đó xảy ra từ khi nào? Người đàn ông kia là ai? Vợ tôi chỉ bị say nắng hay nàng đã quá lậm gã đàn ông đó? Tôi phải làm sao để níu giữ hạnh phúc gia đình? Cứ nghĩ đến cảnh Hương và nhân tình đang “chơi cờ” trong một nhà nghỉ, khách sạn nào đó, tôi đã thấy máu giận bốc lên đùng đùng. Tôi mường tượng cảnh mình mở cửa xông vào, bắt tại trận đôi gian phu, dâm phụ mà thấy như có trăm ngàn vết kim châm chích trong lòng...
Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ đến danh dự gia đình, nghĩ đến cuộc sống sau này của mình nếu ly hôn... Tôi nghĩ đến cả cha mẹ, anh em, họ hàng bên vợ tôi. Họ đã rất yêu quý tôi, xem tôi như ruột thịt trong nhà. Nếu tôi làm không khéo thì tôi sẽ mất tất cả...
Có thể tôi sẽ không làm lớn chuyện, không rình rập để bắt tại trận cảnh “trai trên, gái dưới”, không ly hôn... Thế nhưng tiếp tục sống với một người vợ đã thay dạ đổi lòng, đã dan díu với một người đàn ông khác, liệu tôi có thể tha thứ và hạnh phúc hay sẽ suốt đời dằn vặt, khổ đau?
(Theo Vũ Quốc Minh/NLĐ)" alt=""/>Vợ tôi đang “chơi cờ” với một người đàn ông khác!"Tại sao những gì đẹp đẽ lại khiến ta buồn rầu?"- câu hỏi đã ám ảnh Duy suốt bao ngày sau khi chia tay Lan. Ký ức về mối tình từ thời sinh viên, sau bao năm vẫn còn đọng lại từng khiến Duy chẳng thể nào mở lòng với một cô gái nào khác.
Hồi đó, tai nạn giao thông đã biến Duy từ một chàng trai hoạt bát thành người tự ti khi một bên chân không còn lành lặn. Giờ giải lao, Duy lại tập tễnh cầm cuốn sách ra ghế đá sân trường ngồi và sẽ tìm cách lảng đi chỗ khác mỗi khi có ai đó định bắt chuyện.
Duy sống khép mình như thế tận hai năm. Đến lúc đa số bạn bè đều nghĩ "Thôi kệ! Cậu ta thích sống trong 'vỏ kén' như vậy thì không làm phiền nữa!" thì Duy lại bắt đầu muốn thay đổi. Đó là những buổi ngồi đọc sách ở sân trường mà không chữ nào chui nổi vào đầu. Duy ngó nghiêng hết góc nọ đến góc kia mong Lan xuất hiện.
Trước đó, khi Lan ngồi cùng và lân la hỏi chuyện, Duy cũng đã "lờ" đi như với bao người khác. Nhưng Lan giống như những tia nắng mặt trời ấm áp khiến cho tâm trạng buồn bã của Duy như trốn đi đâu mất mỗi khi cô xuất hiện. Mặc kệ Duy có trả lời hay không, Lan vẫn ngồi nói thao thao bất tuyệt về những chuyện không đầu không cuối. Cũng không biết từ lúc nào, trong đầu Duy chỉ toàn giọng nói, hình ảnh của Lan…
Ngày họ bên nhau, bao lời đàm tiếu, bao ánh mắt không mấy thiện cảm, Duy đã muốn bỏ cuộc nhưng Lan lại cho anh và mọi người biết thế nào là tình yêu vô tư, không toan tính. Cuộc tình của họ kết thúc không có hậu khi đến cuối cùng, Lan chọn ở bên gia đình thay vì ở bên Duy.
Bao năm qua, kể từ lúc họ chia tay, ai cũng lo Duy sẽ mãi tổn thương vì mối tình này. Nhưng bỗng một ngày, Duy nói, anh sẽ tiếp tục sống bằng những kỷ niệm đã qua. Họ đã bên nhau nhiều năm như vậy, sao phải bỏ hết những ký ức đã có cùng nhau, dù vui, dù buồn đó cũng là quãng thời gian họ đã yêu thương nhau không cần biết đến ngày mai. Duy muốn nhớ về nó để có thể mỉm cười thay vì rơi nước mắt - đây chắc chắn cũng là điều Lan muốn nếu họ còn bên nhau.
Tổn thương cũng là một phần của cuộc sống nên đừng để nỗi đau đó khiến bạn mãi khép chặt cánh cửa bước vào trái tim mình. Duy nói, anh sẽ mỉm cười khi nghĩ đến những gì đẹp đẽ nhất trong quá khứ, thay vì buồn rầu và điều tốt đẹp hoàn toàn có thể lại bất ngờ đến "gõ cửa" tìm anh trong tương lai…
Theo Phụ nữ Việt Nam
Cho đến ngày hôm nay tôi mới hiểu ra, thứ gọi là tình yêu chân tình bao năm qua thật ra đều là giả dối.
" alt=""/>Sau chia tay, chàng trai mong một ngày điều bất ngờ lại 'gõ cửa'